1. Gốc gác từ kinh doanh — khuyến khích lái xe nhiều hơn
Năm 1900, hãng lốp Michelin (Pháp) muốn thúc đẩy người dân sử dụng ô tô nhiều hơn, từ đó bán được nhiều lốp hơn.
Họ phát hành "Michelin Guide" — một cuốn cẩm nang du lịch miễn phí, liệt kê: trạm xăng, gara sửa xe, khách sạn, quán ăn chất lượng
Tất cả chỉ dựa trên ý tưởng marketing đơn giản: Giúp người lái xe có lý do để đi xa → mòn lốp → mua lốp mới.
2. Dần chuyển trọng tâm sang ẩm thực
Ban đầu danh sách nhà hàng chỉ là một phần nhỏ nhưng Michelin nhận ra tiềm năng nên đã phát triển thành đánh giá ẩm thực chuyên nghiệp. Vậy là đến năm 1926, hệ thống “sao” Michelin ra đời
3. Thành công vì làm quá nghiêm túc
Dù là hãng lốp xe, Michelin lại đầu tư vào đánh giá ẩm thực nghiêm túc như một ngành độc lập. Michelin đã tuyển dụng các chuyên gia ẩm thực. Các thanh tra Michelin giữ bí mật danh tính đến nhà hàng như thực khách bình thường, gọi món, thanh toán và đánh giá mà không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào để đảm bảo tính khách quan tối đa. Các nhà hàng được các thanh tra Michelin khác nhau ghé thăm nhiều lần trong thời gian dài để đảm bảo chất lượng ổn định. Đặc biệt hơn, Michelin không chịu ảnh hưởng bởi quảng cáo hay thương mại.
→ Dần dần, Michelin Guide vượt qua cả thương hiệu "lốp xe" để trở thành một biểu tượng ẩm thực đẳng cấp.
Michelin đánh giá ẩm thực giỏi không phải vì họ bán lốp xe, mà vì họ làm điều đó cực kỳ nghiêm túc, độc lập và nhất quán. Họ tình cờ bước vào ngành ẩm thực, nhưng lại trở thành “ông vua” trong mảng đánh giá nhà hàng.